Bách Hợp

Thứ Năm, 24 tháng 1, 2013

TRẠI PHONG


Hình ảnh

Nhât kí ngày 06/ 01/2013

Hà nôị một ngày rất lạnh …khi mà không có việc gì thì chả ai muốn ra đường vào ngày chủ nhật như hôm nay . Những cơn gió như cưá thịt da ,như biết luồn lách qua nhiêù tầng áo ấm . Cái rét mà những con ngươì đủ cơm ăn áo mặc vơí một gia đình đầm ấm còn phải xýt xoa thì những mảnh đơì bất hạnh biết lâý gì mà sươỉ ấm nơí rừng núi hẻo lánh đây ? Thế là chúng tôi gồm các anh chị em lớp tập Yoga do cô giáo Hoa làm trưởng đoàn kéo nhau lên Sóc sơn thăm các bệnh nhân phong vơí hi vọng san sẻ chút tình người , mong cho họ bớt co ro trong những ngày đông giá rét
Gần trưa xe của đoàn mới đến nơi đã thấy các cụ đón với ánh mắt thật rạng rỡ . Các cụ nói đã được ăn một bữa cơm rất ngon và vui vẻ vì đoàn đã đặt từ trước để mời các cụ . Ở trại gồm có 13 cụ ông và 13 cụ bà ( Rất cân bằng âm dương hihi ) do cô Y tá Mai phụ trách chăm sóc . Đây là một người phụ nữ giỏi giang và rất có tâm ,cô đã cùng gia đình chăm sóc các bệnh nhân thật chu đáo
Sau khi thăm hỏi và phát quà cho các cụ , cô giáo Hoa đã có lời chia sẻ xúc động . Chị là người tiên phong trong việc tổ chức những chuyến đi từ thiện đến với những bệnh nhân phong nơi này trong nhiều năm . Gần như cụ nào cũng thân thuộc với chị , họ ríu rít hỏi thăm .Mặc dù ngoài trời gió vẫn rít từng cơn nhưng tôi cảm nhận nơi này hơi ấm đã ngập tràn . Cùng với số tiền quyên góp của đoàn tôi mang trọng trách của thím BamBi ( ngo Minh Thi) một Việt kiều ở Mỹ gửi tấm lòng từ thiện trong chuyến về thăm Vn vừa rồi mà bây giờ tôi mới thực hiện được
Hôm nay cao hứng tôi đã ngâm thơ tặng mọi người nhưng thật vô duyên lại khiến cho một số người rơi lệ …nhưng may quá có một bác bên Yooga cười đã cứu cánh cho tôi đã thay đổi không khí bằng những bài hát và bài thơ vui khiến cho những tiếng cười át đi sự trầm lắng mà tôi là thủ phạm gây ra , cám ơn chị rất nhiều vì tôi đã thấy nhẹ lòng
Bây giờ bệnh Phong y học còn chữa được và không lây nhưng vẫn còn bị nhiều người xa lánh huống hồ ngày xưa …cái thời của Thi sĩ họ Hàn thì nỗi thống khổ không tả được bằng lời ,tôi hiểu nỗi đau của chàng rên xiết trong từng câu chữ , nỗi cô đơn chỉ còn biết chia sẻ cùng thơ và ánh trăng khuya . Nếu linh hồn của Hàn Mạc Tử và ánh trăng có linh thiêng xin hãy mang ánh sáng tình thương đến cho những người cùng cảnh ngộ . xoa dịu những vết thương cho họ bước tiếp trên cõi vô thường
Nhìn theo bước chân tập tễnh vơí chiếc nạng gỗ đi về phía sau trại Phong –Sóc sơn mà tôi thâý cay cay nơi khóe mắt .Có đến những nơi như thế này mới thấm thía được bể khổ của kiếp người , Cái sự khổ chẳng bao giờ giống nhau cả , để thấy mình còn sung sướng hơn rất nhiều và thấy trân trọng cuộc sống hơn bao giờ hết :
“ Cám ơn đời mỗi sáng mai thức dậy
Thêm một ngày ta lại được yêu thương “


        Thinhung