Nắng phai bợt bạt môi chiều
Ngày hun hút gió vẹo xiêu cuộc người
Sang sông bến lở hay bồi?
Mệt nhoài giữa khóc với cười ngổn ngang
Thu riêng mấy độ lá vàng
Em từ muôn kiếp đeo mang nợ nần
Thì ra ở trọ cõi trần
Thì mây, thì khói vũ vần sẽ tan ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét